Thứ Hai, 3 tháng 11, 2014

THIÊN TÀI VÀ ... THIÊN TAI


   “Mất mùa thì tại thiên tai
Được mùa là bởi thiên tài đảng ta”.


Hai câu thơ trên mà người dân Việt Nam luôn rỉ tai nhau cho thấy mức độ trơ trẽn và lừa bịp của chế độ Cộng sản. Một chế độ phi nhân đã gây biết bao tội ác và mất mát cho dân tộc, nhưng lại tự nhận mình là thiên tài và vĩ đại. Đúng như cựu tổng thống Liên Xô Mikhail Gorbachev từng nhận xét: “Đảng Cộng sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá”.

Thiên tài là danh từ để chỉ những bộ óc vĩ đại và xuất chúng, danh xưng này cũng để tôn vinh những tài năng có đóng góp to lớn cho nhân loại. Những kiến thức của họ mang lại lợi ích và nhân văn đối với cộng đồng. Có một điều đã trở thành chân lý: Đó là những người tài giỏi thì không bao giờ tự ca ngợi và tuyên truyền cho mình cả, thiên tài càng như vậy. Trường hợp của những thiên tài chân chính là thế. Nhưng cũng có trường hợp người ta trở thành thiên tài do sự dối lừa trơ trẽn, kiểu như câu thơ nói trên. Đó là khái niệm mới được hiểu ở mức độ khái quát mà thôi, còn trên thực tế thì dân tộc Việt Nam đã phải nhắm mắt làm ngơ mà chứng kiến vô vàn những cái gọi là “Thiên tài” của đảng Cộng Sản.

 Nó phi lý và nực cười đến nổi vấn đề đã trở nên trò hề lố bịch. Cái mặt nạ “Nhà nước của dân, do dân, vì dân” giờ đây đã bị lật tẩy giữa ánh sáng ban ngày. Cái “thiên đường cộng sản” cũng trở thành địa ngục trần gian, ấy vậy mà đảng Cộng Sản vẫn tự nhận mình là thiên tài – vĩ đại. Tại sao lại có sự mâu thuẫn đó, tại sao một thực tế chướng tai gai mắt như vậy mà vẫn còn được hiện hữu? Tại vì chế độ độc tài toàn trị có cả một bộ máy tuyên truyền và đàn áp. Một mặt chúng bỏ tù tất cả những ai dám nói lên sự thật và phản đối sự lừa dối của chế độ. Mặt khác thì đảng Cộng sản luôn tuyên truyền nhồi sọ cho người dân về thiên tài rởm của họ, những kẻ đáng lẽ phải đưa lên đoạn đầu đài lịch sử từ lâu. Vì thế mà mấy chục triệu người dân Việt Nam đều trở thành người câm và chỉ biết cúi đầu tuân phục, vì rằng họ sợ hãi bạo quyền.

Cái thiên tài rởm đó của đảng Cộng Sản đã trở thành một thảm hoạ cho đất nước Việt Nam chúng ta. Cũng vì cái thiên tài đó mà đất nước bị tụt hậu hàng thế kỷ so với thế giới, nhận thức của con người thui chột do bị tẩy não và tuyên truyền lừa bịp. Nói tóm lại là đất nước thực sự quay lại thời kỳ đồ đá. Chỉ có trang phục và vật dụng đương thời là bắt kịp thời đại. Mọi phản kháng chính nghĩa và lẻ loi của người dân nhanh chóng bị bộ máy đàn áp “thiên tài” đó dập tắt. Người dân vốn ngu muội vì bị bưng bít thông tin, nay chỉ còn biết tự vấn mình rằng: Đảng Cộng sản là thiên tài hay thiên tai?...

Gió mưa, bão bùng, sóng thần, lũ lụt, động đất...gây bao mất mát và đau thương cho con người, những hiện tượng tự nhiên đó người ta gọi là thiên tai. Và trong nhận thức của mọi người, ý nghĩa của hai từ thiên tai có một giá trị mặc định: Những hiện tượng tự nhiên mang lại tai hoạ cho con người. Trong ngữ pháp Tiếng Việt, thì hai từ “Thiên Tài” và “Thiên Tai” chỉ khác nhau có một con dấu, ấy vậy mà ý nghĩa thật là khác nhau. Nó khác nhau đến độ một trời một vực, thưa quý vị. Vì rằng một đằng để chỉ con người, một đằng để chỉ hiện tượng tự nhiên. Thiên ở đây là “Trời”, cũng để chỉ tự nhiên vũ trụ. Tóm lại, một đằng là tốt đẹp và ích lợi, một đằng là xấu xa thảm hoạ. Ấy vậy mà khi đọc hay viết lên chúng ta lại thấy nó gần giống nhau. Kẻ lừa đảo chỉ đợi có vậy, chúng chỉ dựa vào những sự lẫn lộn gần giống nhau đó để mà bịp bợm mọi người. Từ đó mà chúng sẽ biến đen thành trắng, biến đúng thành sai và ngược lại.

Hơn 60 năm cầm quyền, đến năm 2012 này đảng Cộng Sản có chủ trương toàn dân xoá nhà xí không hợp vệ sinh. Quý vị lưu ý, lúc bấy giờ ở nước Nhật tất cả mọi sinh hoạt thường nhật dường như đã được tự động hoá. Vừa rồi tôi có được xem một thông tin, ấy là một người dân Nhật phát minh ra một loại máy để giấy vệ sinh, khiến cho giấy không bị giây bẩn do tay người tiếp xúc. Thế mới thấy sự khác nhau xa giữa đất nước Nhật Bản tư bản bóc lột và cái “thiên tài” của đảng Cộng sản Việt Nam ta. Ấy là chưa kể cái xứ bóc lột và lạc hậu đó hàng năm viện trợ cho xứ sở thiên tài nhiều tỉ Dollar để cho các quan chức tham nhũng.


Canh tác trên "Cánh đồng mẫu lớn" tại Việt Nam

Còn nữa, cách nay mấy trăm năm thì con người đã biết canh tác trên những diện tích lớn. Cách làm này thể hiện sự chuyên nghiệp hoá, từ đó mà sản phẩm được sản xuất nhiều và hàng loạt, năng suất được tăng cao. Ở Việt Nam, nhờ có sự lãnh đạo thiên tài của đảng Cộng Sản mà một vài năm nay có chủ trương xây dựng nông thôn mới, mà ý tưởng vĩ đại nhất là xây dựng cánh đồng mẫu lớn (tức là dồn điền đổi thửa). Quả thực là thiên tài, thiên tài không thể chối đi đâu được nữa. Lại nữa, ở đất nước người ta thì canh tác bằng máy móc trên diện tích lớn, còn ở Việt Nam vẫn chủ yếu bằng con trâu và bàn tay cấy hái của con người. Thế mới thực là tài chứ!

Mới đây, đảng Cộng Sản lại kêu gọi các đảng viên phê bình và tự phê bình (gọi tắt là phê và tự phê). Kết quả là từ trung ương đến địa phương, tất cả các đảng viên đều thực hiện nghiêm túc và chân thành đợt phê và tự phê này (Lời của đảng Cộng Sản). Còn người dân thì sao? Họ uất ức mà thốt lên một câu vô cùng thâm thuý và cao siêu rằng: “Chỉ có mấy thằng nghiện ma tuý thì mới phê và tự phê”. Đến đây thì tôi lại cho rằng, chính người dân mới thực sự là thiên tài.
Tôi biết chắc chắn một điều rằng, vô số người dân Việt Nam đã chết, đã khóc, đã tuyệt vọng vì “thiên tài” của đảng Cộng Sản. Đất nước bị tụt hậu, bao giá trị văn hoá - tinh thần của người Việt bị đổ vỡ cũng chỉ vì cái kiểu “thiên tài” này.


Ôi, thiên tài hay là thiên tai đây?



THỜI HIỆN ĐẠI, XUNG PHONG LẠI LÀ RÚT LUI

Đang online, chợt thấy tiếng "boong" đèn chát hiện lên một cái tên rất ngộ nghĩnh - bạn có nick là "LẤN TỚI".
- Chào Hoành, lâu nay theo dõi thấy Hoành có nhiều chuyện dí dỏm, thích.
- Thích à, Mình cảm ơn nhé!
- Tớ hỏi bạn Hoành câu này được không?
- Xin mời tự nhiên.
- Theo bạn nếu một người "tiến bộ" mà thoái thác trọng trách thì có phải là tiến bộ không?
- Nói rõ hơn đi. 
- Nôm na là người ta được giao một chức vụ quan trọng. Người ta không muốn làm, nhưng vẫn phải xung phong nhận nhiệm vụ.
- Thế mà bạn gọi là "xung phong"?
- Đúng rồi.
- Không biết bạn nghĩ thế nào, nhưng quan điểm của mình thì việc đánh giá tùy vào trường hợp hoàn cảnh cụ thể. Không phải cứ "xung phong" là tích cực, tiến bộ đâu nhé! 
Việc khó khăn thì cần xung phong "tiến vào", còn việc sung sướng thì cần xung phong "rút ra". 
- Nói như bạn thì con người mấy ai làm được điều này?
- Đúng rồi, chỉ có người "tiến bộ" mới làm được, người bình thường thì không làm nổi, người tầm thường thì làm ngược lại. Bạn vừa hỏi tôi về người tiến bộ mà. 
- Có tấm gương nào không?
- Có nhiều, nhưng không lấy ví dụ được. 
- Vì sao?
- Tế nhị, nhạy cảm. À, trong lịch sử được không?
- Cũng được, hay đấy!
- Có tấm gương của Thái Hậu Dương Vân Nga, khi thấy thế giặc như chẻ tre, biết không đủ sức lãnh đạo nhân dân chống giặc ngoại xâm Bà đã nhường ngôi Vua cho Tướng quân Lê Hoàn.
- Trường hợp này ngoại lệ, vì sau đó Tướng quân Lê Hoàn lên ngôi Vua và lấy Bà Thái Hậu Dương Vân Nga làm vợ. Nhường thế ai chẳng nhường được, vì cuối cùng lại "lọt sàng xuống nia", cuối cùng vẫn về một mối.
- Hì hì, nói về chuyện này thì mình mù tịt, không hiểu biết mấy đâu. Chịu.
- Này bạn, cho đây hỏi thêm một câu về chuyện riêng của bạn được không?
- Được thôi.
- Thế bạn có phải là người tiến bộ không? Tại sao bạn không rút lui khỏi vị trí mà lâu nay vất vả đòi lại thế.
- À, hỏi khó nhau. tôi vốn dĩ sẵn sàng nhường lại nếu người ta muốn và nói một lời tử tế với tôi. Đằng này họ lại đến tống cổ tôi đi, rồi loan tin là vì tôi "kém cỏi" , không làm được việc này.  Trong khi thì tôi lại "thừa sức". Vì thế mà tôi phải làm cho sáng tỏ cái khả năng của mình, đòi lại sự chính đáng cho mình, rồi thì "tiến vào" hay "rút ra" lại là việc khác.
- Tóm lại là ý của bạn là gì?
- Tóm lại là xin thì cho, chứ cướp là không được. Hì hì cướp là phải đòi lại cái đã... vì tôi ghét nhất là ăn cướp. Người với người phải cư xử cho đúng đạo làm người.
- Muộn rồi, săp ngủ chưa?
- Ngủ đây, chào bạn. Chúc ngủ ngon.
- Chúc ngủ ngon, mơ đẹp.
- Bye.